Đặt chân đến Huế trong hành trình đi dọc miền Trung, trong túi tôi chỉ còn khoảng 300.000 đồng. Với số tiền này tôi quyết định chỉ dạo chơi ở Huế khoảng nửa ngày và không tham quan những địa điểm có thu phí.
Huế vào tháng 10 thường mưa như trút nước cả ngày. Tuy nhiên, may mắn là buổi sáng hôm tôi đến, trời quang mây tạnh sau một đêm mưa dai dẳng, tiết trời có chút lành lạnh rất dễ chịu. Trong vô số di tích ở đất cố đô, tôi muốn được đến ngay chùa Thiên Mụ, một biểu tượng đã in đậm trong tâm trí tôi từ rất lâu qua sách vở.
Con đường đến chùa Thiên Mụ chạy dọc theo sông Hương đưa gió nhè nhẹ, nắng chiếu lấp lánh ánh bạc và thỉnh thoảng mới có chiếc thuyền trôi chậm trên mặt nước. Đến chùa vào khoảng 7h sáng, lúc này hầu như chưa có một đoàn khách du lịch nào nên không gian nơi đây thật sự tĩnh lặng. Tiếng chuông chùa thỉnh thoảng vang lên khiến tôi chìm đắm trong một bầu không khí thanh tịnh. Tôi dành một khoảng thời gian rất lâu ở vườn thông sau chùa để ngồi thư thả trước khi những đoàn khách du lịch bắt đầu đổ đến.
Chùa Thiên Mụ tĩnh lặng trong buổi sớm. Ảnh: Đức Thành |
Rời Thiên Mụ, tôi rẽ vào đường Phú Mộng cách đó không xa và tản bộ trên con đường được mệnh danh thơ mộng nhất xứ Huế. Con đường nhỏ xíu chỉ đủ hai xe máy chạy ngược chiều, được lát gạch tàu đỏ, hai bên là những ngôi nhà vườn thanh nhã đặc trưng ẩn hiện sau hàng rào chè xanh mướt mắt. Tôi đủng đỉnh đi dạo trong nắng sớm thi vị của con đường, ánh sáng nhè nhẹ len lỏi qua hàng cau hệt như những câu thơ trong bài “Đây thôn Vĩ Dạ” của Hàn Mặc Tử.
Hôm tôi ở Huế cũng vào đúng dịp rằm. Buổi trưa, hầu hết mọi người đều tìm đến những quán chay trong khu vực kinh thành, trong đó đường Hàn Thuyên có vẻ đông đúc nhất. Bước vào một quán chay bình dân có sân vườn mát mẻ, tôi gọi một tô bún khô. Tô bún nhỏ, cho thêm chút ớt ăn rất ngon miệng. Giá chỉ có 8.000 đồng nên ai cũng gọi ăn thêm.
Thời gian còn lại không nhiều, tuy nhiên tôi vẫn muốn đi về phía làng Thanh Tiên, một nơi khá nổi tiếng với những sản phẩm hoa giấy có từ hơn 300 năm, đặc biệt là hoa sen. Địa điểm này nằm cách trung tâm thành phố khoảng 7 km và tôi phải đi bộ một lúc khá lâu mới xin được người cho đi quá giang có mũ bảo hiểm. Làng Thanh Tiên hiện không còn nhiều người làm hoa, đi loanh quanh chỉ còn vài nhà đang chuốt tre, dán giấy, không khí không rộn ràng như mong đợi. Tuy nhiên trải nghiệm thực tế được nhìn thấy những công đoạn để làm ra một sản phẩm thủ công truyền thống lúc nào cũng đầy thú vị.
Trên đường quay về trung tâm thành phố, tôi ghé qua chợ Đông Ba ăn ly chè thịt quay bọc bột lọc. Món này kiểu chè cung đình, ăn lạ miệng, nhưng không dễ được yêu thích bởi vị ngọt mặn lẫn lộn. Cô bán chè dễ thương thấy tôi ăn không được, ngỏ ý muốn mời một ly chè khác không tính tiền. Cô còn dạy tôi cách xưng hô với những người phụ nữ Huế bằng cách gọi “O” thay cho cô, dì, bác,…để tạo thân mật.
Nhóm học sinh đá bóng sau khi tan học buổi chiều trên bãi cỏ trước kinh thành. Ảnh: Đức Thành |
Những ánh nắng chiều bắt đầu nhuộm vàng các bức tường thành bao quanh Đại Nội. Trước khi rời Huế, tôi nán thêm thời gian ngồi theo dõi một trận bóng đá của nhóm học sinh trên bãi cỏ rộng trước Kỳ Đài. Gió chiều hiu hiu, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười giòn giã ăn mừng chiến thắng, tôi như bắt gặp lại những ký ức rất đẹp của riêng mình.
Một ngày ngắn ngủi không tham quan lăng tẩm, cung điện, nhưng tôi vẫn tìm thấy những nét đẹp nên thơ và trầm mặc ở vùng đất cố đô. Và hơn hết, Huế đã để lại trong tôi những cảm xúc của chuyến ghé thăm lần đầu rất đặc biệt.
Xem thêm: Chú Hai Châu - 'ông bụt' dẫn đường đến cực Đông
Đức Thành